“Thật ra, nó đã ở đó rồi!”
Tôi nhớ khoảnh khắc tôi nhìn thấy nhiều lớp vỏ được cởi bỏ, lớp sừng rớt xuống nhường chỗ cho sự non tơ thơ ngây thuở ban đầu. Ở đó, tôi nhìn thấy rõ khu rừng lúc im ngủ lúc xôn xao, và từng hạt giống niềm vui, bình an, hạnh phúc chợt cựa mình trong tâm thức. À thì ra, chỉ cần duy nhất một người nên chấp nhận, đó là bản thân mình.