Tiễn nhà thơ Du Tử Lê – Một cuộc an vui
Khi vừa cắm cúi ghi xong vài dòng lưu bút vào sổ tang, anh phóng viên báo Người Việt hỏi có thể phỏng vấn tôi được không, có lẽ vì tôi là một trong những người lạ, trẻ hiếm hoi có mặt. Tôi đã bối rối từ chối, vì lúc đó tôi không có gì ngoài ánh mắt loang ướt và không lẽ nói cùng anh suy nghĩ trong đầu, rằng buổi đưa tiễn nhà thơ Du Tử Lê “thật vui và tròn đầy quá!”