Hết thời thương nhớ…
Một sáng thức dậy, tôi thấy trí nhớ mình đóng băng. Tôi nghe tiếng mưa ngoài kia rơi lách tách từng đợt nhẹ nhàng dù thực sự mưa rất to, rất to. Tôi từng đùa rằng có ngày nói mẹ gửi cho mình một cái mái tôn cũ ở nhà để lợp phía ngoài khung cửa ký túc, để tôi có thể được nghe tiếng mưa lộp độp mỗi lần trời khóc, như những ngày xưa cũ. Thì ra những tiếng vọng mưa trong tim tôi được tạo nên từ một điều khác mưa, chứ không phải chính bản thân nó. Thì ra tôi giữ tiếng mái tôn vỗ ngược đùng đoàng chứ không phải tiếng mưa rì rầm. Tôi tự hỏi mình tiếng mưa thực sự mà tôi từng yêu quý ra sao? Lúc đó, trí nhớ tôi đông thành từng đoạn nhỏ.
Đó là tiếng mưa rớt trên mái bạt nilon ngày tôi ngồi chồm hổm ở vỉa hè Sài gòn ăn cùng bạn một đĩa gỏi khô bò uống một ly nước mía. Đó là tiếng mưa trên cái mái tạm bợ nơi chợ trời của bạn, tôi vừa húp xì xụp vừa chấm quẹt những món quê vừa đưa tay đỡ mưa dội ào ạt, thương ơi là thương. Đó là tiếng mưa rào rạt trên mái tôn nhà ngày cũ, tôi và mẹ chạy lăng xăng lấy xô hứng nước, tát lấy tát để cứu nhà. Đó là tiếng mưa ào từng đợt trên chiếc áo mưa dày anh chở tôi đi học một ngày xa, tôi áp má vào lưng anh và tin một niềm tin duy nhất rằng mình đã có anh vững tựa (dù tôi thừa tỉnh táo để biết rằng cứ lần nào tôi nhủ với mình, đây là điều chắc chắn, bàn tay này là thủy chung, ánh mắt này là riêng dành,… tôi đều thất bại thảm hại). Tôi đã nói rằng mình yêu thương những cơn mưa từ khi lọt lòng, nhưng thật ra, tôi chỉ yêu những điều mưa đẩy đưa tôi đến gần tim mình mà thôi.
Tôi đã và giờ đây nhận ra mình chẳng hiểu gì về mưa cả. Tôi mượn mưa để tỏ mình, để vin vào xôn xao hay để trốn đời tránh người… Chưa bao giờ tôi ở giữa một cơn mưa mà hỏi rằng mưa có buồn không, vì sao lại khóc? Chưa bao giờ tôi ở giữa một cơn mưa mà tỏ bày tình yêu cùng mưa cả, vì vốn dĩ nó đâu hề tồn tại?! Chưa bao giờ tôi ở giữa cơn mưa chỉ vì mưa, mà không có bao điều khác vây quanh bao biện, bao điều làm nên sự kiện và mưa chỉ là một hình nền hoàn hảo hay chút gia vị ngọt. Chưa bao giờ tôi trách mình vô tình, tôi chỉ trách mưa tới rồi đi đều đặn tuần hoàn, khơi trong tôi những vết đau dao cắt, mà mưa thì có tội gì đâu? Điều quan trọng tôi nhận ra là tôi chẳng yêu một cơn mưa nào cả, vì yêu một điều gì đó thực sự là yêu từ trong bản chất, tôi chỉ yêu những điều tôi dựng nên về mưa mà thôi…
Đó, lúc nhận ra điều đó, trí nhớ tôi đóng băng từng khoảnh nhỏ. Tôi tự đưa tôi về những con đường mà tôi đã qua, những người mà tôi đã yêu, những câu chuyện mà tôi cất giữ. Cái gì là thực sự? Cái gì ngủ phía bên trong? Tôi đã vẽ thêm màu sắc gì cho những điều đó? Tôi hì hụi tẩy xóa những dấu vết từ mình, tẩy xóa những lời biện hộ từ mình, tẩy xóa những ủi an từ mình, bóc trần từng mảng ký ức về yêu thương, tôi thấy kỷ niệm bơ vơ quá, bơ vơ giữa những chiều ngơ ngác đang rơi, vì tôi là kẻ cuối cùng níu giữ, mà bây giờ tôi lại buông tay…
Ừ thì rơi. Ừ thì chơi vơi…
Tôi lại quẩn quanh với tình thương dành cho mình, cùng một thứ tình thương tôi dành cho nhi nữ. Tôi thương ngày hẹn ước bị bỏ lăn lóc góc tim, ai nhớ đến làm gì khi thời gian đã cúi đầu nhận tội. Tôi thương từng tình cảm bị đánh tráo, vì trái tim tôi mỏng manh quá, tôi biết mình không chịu đựng được đâu, tôi phải chở che nó như một phản ứng tự vệ đã. Lâu dần, tôi tự kỷ ám thị mình rằng người ta cũng sống trong vùng sống của mình, trái tim người ta cũng đập cùng nhịp với mình, tôi ngây thơ tưởng mình yêu mưa cả một quãng dài đành đoạn. Cảm giác phát hiện ra mình đã sai rồi với một điều mình đinh ninh đúng thật khủng khiếp. Thì ra mình sống đúng với cảm xúc nhất thời không có nghĩa là mình đánh giá đúng cả một câu chuyện tới đoạn kết, mình sai rồi, sai vì không hiểu nổi mình nhung nhớ từng giọt mưa gõ bao ngày tháng qua là một nhớ nhung ngụy tạo…
Sáng mùa đông đầy mưa bám chặt vào khung kính cửa sổ đó, tôi bóc trần từng mảng tim đông cứng của mình ra mà soi rõ. Từng mảng ký ức mơ hồ chảy trên tay tôi thành từng giọt lấp lánh và bốc hơi nhanh chóng. Tôi chạm vào mưa làm sao được? Mưa chạm vào tôi làm sao được? Thực sự chẳng có một tình yêu nào ở đó cả, chúng tôi đến và ở trong đời nhau có thể viết nên ngôn từ mỹ lệ đầy tràn, nhưng tình yêu là điều kỳ diệu không tra hỏi, như tôi đang làm. Tôi bỗng đọc được lòng mình, rành rọt lắm. Tại sao khoảnh khắc tôi ngộ được lòng mình lại chất chứa đầy sự trống rỗng không tên?
.Tôi hoang hoải với vết thương bàng hoàng vừa khai phá. Ngoài kia mưa thì cứ bay mà thôi…
.
.
[Phiên Nghiên. tháng bảy hai ngàn mười hai]
thế là hết một thời thương nhớ…
người cứ thế này, lại sống ở một nơi lãng mạn thanh vắng như kia thì làm sao đây hở trời >.<
đời đẩy đưa thế :)
Hôm nay Sài Gòn mưa, em lại vô tình đọc lại bài này của chị, thêm cái album Nguyên Hà văng vẳng bên tai, tự nhiên thấy thắt lòng… Ký ức ùa về còn hơn nước lũ, nên ép vào phổi đến là đau.1
…vậy là vẫn còn thương nhớ, Đăng Anh ạ!
Chị Phiên Nghiên ơi, em có đọc Trái Tim Son Trẻ của Chị, em thích lắm. Em xin phép Chị thu âm một số bài viết của Chị để làm quà tặng bạn em được không ạ? Em sẽ dẫn nguồn tác giả và trích dẫn đầy đủ. Em hy vọng là Chị đồng ý ạ. Em cảm ơn Chị nhiều ạ.
Nhân tiện, em gởi Chị nghe thử bản thu âm của em ạ, em thu thử thôi vì chưa có xin phép Chị. Hì hì.
Em cảm ơn Chị nhiều ạ. Chúc Chị khỏe và công tác tốt ạ.
Em Tiểu Nhật
Cảm ơn em đã thích những tâm tư riêng lẻ nhỏ nhặt của chị (blog chị toàn thế)
Chị nghe bài của em rồi, em đọc khá tốt (đến mức chị hơi ngạc nhiên í), :) Em dùng bài xong nếu được để link lại để chị giới thiệu bài chất lượng trên facebook Trái tim son trẻ nhé!
Thân mến.
PN
Dạ, em cảm ơn chị nhiều ạ. Khi nào thu bài nào em sẽ gởi link bên dưới cmt Chị nhé. Chúc Chị ngày làm việc vui ạ.
Em Tiểu Nhật :)