những khoảnh cô đơn…
[ xin đừng xem phim “Hot boy nổi loạn, chuyện chàng cười, cô gái điếm và con vịt” là phim giải trí! ]
.
Em không biết diễn tả nhưng rõ là hôm nay em như rớt xuống vực sâu, sau khi coi xong cái phim có tựa đề dài loằng ngoằng trên kia, và được “thưởng thức” trong không gian đầy tiếng nói cười tạp nhạp, đầy lời bình luận hoen ố, đầy tiếng hú hét ồ à sau mỗi nụ hôn… Em cũng không biết vì đâu mình lại buồn đến thế, kéo lôi xềnh xệch đủ thứ trong trí óc mà hành hạ, cũng khoảnh khắc nhận ra rằng trước khi coi “Bi Đừng sợ” hay “Chơi vơi”, em hình dung mình sẽ có cảm giác này, nhưng không, nó ập đến em bất ngờ như một cú đánh thốc từ phía sau, sau câu chuyện của Đãng.
Cách Đãng kể chuyện làm em hơi giận, vì tất cả làm em không thấy lối thoát nào cả [ dù có vẻ là có đấy! ]. Kết phim, trong em là những khoảnh cô đơn trượt dài chín mươi phút, rồi đọng lại thành giọt đông cứng bám từng nơ ron khó chịu. Ai hạnh phúc? Ai sẻ chia? Ai tầm thường? Ai mạnh mẽ? Ai đĩ? Ai khùng?… Tất cả đều đắng đót cô độc, sự cô độc khủng khiếp làm em rùng mình sợ hãi…
Không cần khen phim quay đẹp, không cần nói Đãng có vài chi tiết lãng [mà em hay gọi là lãng đãng…], lời thoại đầy chất quen hay sâu cay ẩn dụ, cả chuyện bác đạo diễn hay đem gà vịt chó mèo chim chuột vào phim… “Hot boy nổi loạn” là một câu chuyện buồn. Là cảnh hạnh phúc vui vầy nhất cũng buồn, là đối diện phía xa ánh đèn thành phố có kẻ câm hân hoan với kẻ không phải là người bằng thứ hạnh phúc hồn nhiên nhất, là sự chăm sóc nhỏ nhoi của người đàn ông yêu người đàn ông, là chia sẻ bằng lời giữa hai con người dù yêu nhau hay không, là dằn vặt và có hành động phản đối cướp lại trở thành cướp… Phim tưới tắm lên em một niềm vui khi cầm vé, rằng em sẽ cười hân hoan như khúc “Đẹp từng centimet”, rằng em sẽ quên như ” Long ruồi”, thế mà em lại để mình rơi…
.Rơi tự do trong sự loi lẻ, trong bản chất của loài người…
Một người cô đơn trong sự ác độc. Một người cô đơn trong suy nghĩ buộc ràng. Một người cô đơn trong nhận thức đã được soi sáng. Một kẻ cô đơn trong câm lặng. Một kẻ cô đơn trong số phận đẩy đưa và phút giây đứng lên xô ngã nó. Một con vịt cô đơn trong hạnh phúc được nâng niu nhưng lạc bầy… Cuối cùng thì một chàng câm khờ và một con vịt là hai kẻ sống được cuộc sống của mình, vì một kẻ quá khờ như trẻ con và một “đứa” không phải là người sống cùng nhau, há chẳng phải sự hạnh phúc tréo ngoe đầy cay đắng của ông đạo diễn Khùng hay sao?
Em đã bị ám ảnh bởi đôi mắt Hồ Vĩnh Khoa ướt nước, câu nói của Phương Thanh và đoạn dừng giữa đường lộ mênh mông, bàn tay Hiếu Hiền và sự ngơ ngác của con vịt, cái xác trắng của Lương Mạnh Hải, chứ không phải bằng cảnh nóng khoa trương trên Trailer cùng mấy bài PR chạy trước. Em thấy người làm phim giỏi, giỏi thị trường và giỏi làm phim,vừa nghệ thuật vừa để bán vé, vừa làm được cái mình thích vừa thỏa mãn cái người khác muốn [ dù đôi lúc tiếng cười ré lên trong rạp ở phân khúc không hề buồn cười em thấy tội tội bác Đãng, vì mấy ai cảm được cảnh phim như phim thực sự muốn chuyển tải ]. Em thừ người trong tiếng cười bủa vây, em như kẻ duy nhất trong rạp chiếu ôm hết nỗi cô độc từng thước phim về phía mình. Em đã khóc cho tất cả họ.
Em cũng nhận ra từ khi nào em thật sự không kỳ thị giới tính thứ ba, tư, năm… nữa, nếu họ thực sự sống như chính cách họ muốn đầy bản lĩnh. Như 2 anh chàng gay trong phim không hề ẻo lả son phấn, không có kiểu “bóng lộ” như người ta hay nói [giống như những người mang giới tính này gần đây em gặp và chấp nhận], họ cảm được tình yêu nguyên vẹn từ phía bên trong, và yêu. Thế thôi! Làm người thì chỉ có một cuộc đời, sống cho ra sống!
Hụt hẫng nhưng không thất vọng, em đem về cho mình cuộn len nghĩ suy rối rắm, đem trong lòng mình lời cảm ơn bạn đã khùng điên cùng em chia sẻ cùng em bằng những điều giản dị nhất. Đem cất đi những tự sự hơi có phần xưa cũ của mình, em tấy sưng trong lòng niềm ao ước chênh vênh, xin cho em lấy nước mắt xóa đi vết thương làm người.
Có gì đâu một sớm mai lên, và tất cả chúng ta sẽ lạc lối ở một thiên đường nào đó…
[ Entry không phải Review phim, không PR cho Vũ Ngọc Đãng ]
[phiennghien. cho em trải phơi nỗi niềm này, hong khô bằng lời vỗ về của anh! ]
Biết nói gì nhỉ, cảm ơn em chăng? vậy thì hơi lãng :)
đọc xong thèm 1 điếu thuốc như điên, mà vừa hết thuốc, lại nửa đêm mất rồi, haizzzz
Nhìn email quả là Người quen thật, lâu không thấy anh ghé “nhà” này chơi! Tiếc là em chỉ có trà, không có thuốc…
heheh, vì lâu lâu mới bật YIM, tình cờ thấy cái status, mà cũng vì em ko còn update FB, làm sao theo dõi đc :P
Em đã bỏ FB rất rất lâu rồi, vắng mợ chợ cũng đông thôi anh. Cũng nhờ vậy em mới biết ai đi tìm mình, ai thương mình thiệt, ai nhớ tới mình… Em dạo này xấu tính nhỉ, so đo ghê, nhưng tới một lúc bỗng thấy tổn thương vì công nghệ, hix… Rảnh quá trời!
hehe, đúng là rảnh thiệt, si nghĩ chi mà nhiều dữ dzậy, thích gì thì làm thôi, hơi đâu sợ người khác nghĩ gì về mình :)
Lúc đầu là vì thích mà làm, lúc sau nghiệm ra từ những ngẫu nhiên có thể đưa đến chuyện khác anh ạ.
Như xem phim này của Vũ Ngọc Đãng, đi xem với tâm trạng khác, về rất khác! :)
à… cuối cùng cũng tìm được tác giả…
mình đã lỡ làng làm một điều rất ư là kì cục với tác phẩm của bạn. Đó là vác về nhà mà k xin phép chủ nhân của nó.
Trước hết là mình phải xin lỗi vì điều này.
Và hy vọng… mình có thể để nó ở trang FB của mình – đương nhiên là nguồn: Phiên Nghiên và link tới WP của bạn.
Như thế có được k?
Bạn cứ tự nhiên, hihi, ít ra còn có người đồng cảm với mình. Thiệt là mừng!
Đọc bài này, nên phải đi coi phin …
hjhj, em thấy phim hay mà chị! Chắc cảm quan của e chỉ có thế, hjhj e thấy phim có nhiều chiều sâu, nhưng cũng không phải là hoàn thiện hết chị ah!
Hôm nay 20/10 không có FB chị, ko phone, ko Y!H. Đành vào WP, chúc chị 20/10 nhiều niềm vui! :D.
mình đồng cảm với bạn…
@ W. đi xem về ko tiếc mà :)
@ Lieu: chị có nói là nó dở đâu ta???
@Lyly: Cảm…
em đọc xong note của chị mà rớm nước mắt :(
Vì không ngờ những cảm xúc mà em không thể nói được, không thể viết ra, đã được chị cô đọng lại như vậy :(
Cho em mượn chị nhé, FB em là Ken Bánh Bao, em sẽ ghi rõ credit :)
Cảm ơn em, quả thật có sẻ chia mới thấy mình không lạc lõng… hihi
Cam on e da cho toi mot noi niem de duoc dong cam,khoc cuoi,ngam nghi… Va lai co gang buoc di tren con duong doi,du buoc chan chenh venh don coi, mo mit. Boi rot cuoc thi ta cung chi song mot lan. Buoc toi thoi!
yep! Nhớ là cứ Keep walking… Cuộc đời này công bằng lắm người ạ!
Cam on entry nay nhe.Duong nhu no noi len dc tat ca nhung suy nghi va cam nhan cua minh sau khi xem bo phim nay. Chi biet lang di ma k noi dc j. Mot mo hon don trong dau. Va ngay hom sau thi bat khoc ma k the kiem nen dc. K the chap nhan 1 cai ket dau long va chan that nhu the. Nghi ve nhung kiep nguoi ay, lai cam thay nhoi long, Bo phim am anh minh suot 1 tuan sau do.
Cảm ơn những dòng đồng cảm của bạn!