giữa trời còn có một nhịp cầu…
Vậy là tháng bảy chảy ngọt qua tim rồi anh…
Những cơn mưa ngâu mê mải trút làm em nhớ câu chuyện có Cầu Ô Thước. Thỉnh thoảng đi trên con đường có hàng cây rũ nép sát tường đường Trần Quốc Thảo, mắt em chợt xuôi theo bóng lá tròn xoe giữa trưa, một chốc nữa thôi sẽ có mưa, những cơn mưa ngộp trời chiều vỗ mạnh lên vai em từng giọt to như đánh thức vài khắc tỉnh táo. Trên trời còn có cầu Ô Thước, đã nghìn năm…
Em hay nghĩ vẩn vơ về tình yêu. Cũng đã lâu lâu em lẩn quẩn với câu chuyện tình yêu của nhiều người, vì chuyện của mình cũ lắm rồi, em say mê niềm say mê của người khác, em hạnh phúc với sự nhiệt thành của người khác, em giấu cất ngàn giấc mơ thiên hà của mình vào đại dương sâu thẳm, em đuổi xua ngàn cánh quạ bay dưới bước chân sợ hãi… Từ đó em xây cho mình một nhịp cầu riêng, đi từ trái tim mình đến trái tim mình.
Sài Gòn rộng mà bỗng chật lạ lùng. Trái đất nghìn triệu nơi tỷ tỷ con người mà sao bé nhỏ. Em luôn nuôi câu hỏi lớn sao bỗng dưng mình yêu nhau giữa hàng hà sa số cơ hội gặp gỡ mỗi phút giây tồn tại. Và sao khi đã xa nhau, em chợt nhìn thấy anh ngay con đường cũ, phải chi đừng nhỉ, phải chi… Em ngúng nguẩy giận hờn đó là nơi của mình sao anh lại rêu rao. Đời hạnh phúc khi chứa đầy những bí mật yêu thương, em gục đầu đếm dường như chúng ta đã đánh mất tất cả bí mật riêng rẽ…
Em đã đi rất xa khỏi nơi mình nhìn thấy nhau thuở đó, xa đến nỗi em không còn nhớ đường trở về. Anh tin thời gian đang đùa cợt em không, em chạy hụt hơi em khóc van nài, nó vẫn ngạo nghễ nhìn em bằng ánh mắt khinh miệt. Em có cầu xin gì nhiều nhặn, chỉ mong nó hãy mang anh đi bằng quy luật khắc nghiệt nó sở hữu… Vậy mà trong trí nhớ vời vợi của em, anh lúc nào cũng như tuổi đôi mươi…
Em xây xong một nhịp cầu riêng từ lâu, chỉ để mình đi và nhìn lại tim mình đã đau thế nào, để nhắc nhở mình nhớ mà sống. Em đuổi xua hàng loạt cánh quạ từ phía em đến người khác, biến mình thành ốc đảo đơn độc thẳm xanh những mảnh ký ức, mà mảnh nào cũng đẹp. Em giữ như thế, em gói lòng mình như thế, em cay đắng nhận ra khó tìm được kẻ thực sự nghĩ đến cảm xúc của em, nên em luôn bị tổn thương tự mình đau tự mình chữa, một người điên-phức-tạp!
Em biết là em đổi khác, em không sợ cảm giác đang yêu thương ai đó quá nhiều nữa, nhưng em thấy mình lơ lửng trong nghịch lý vì lòng như cánh đồng hoang.
Nhưng giữa trời còn có một nhịp cầu cơ mà!
…Có lẽ ai đó biết em tóc ướt da xanh tránh mưa đuổi quạ đã phá vỡ cầu Ô Thước từ lâu nên cần mẫn nâng niu đắp trăng tháng Tám, đợi trổ vàng gương mỏng sáng trong, chờ em soi nụ cười phía trước…
PhienNghien – cho tháng bảy đa đoan…
Theo bóng mây thời gian dần trôi
Em nhớ ai giờ cách xa rồi
Chiều thu đến gợi sầu tiếc nhớ
Biết bao kỷ niệm xa xưa
Mắt em tan vào mùa thu
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Thu-Ve-Trong-Mat-Em-Tran-Thai-Hoa/IWZEZZA0.html
Mắt em tan vào trong mùa thu
như những chiếc hôn tan vào trong mắt bão
còn lại trong nhau
một nhịp Ngâu dang dở
hồn nhiên đau…
PN
…cái sự “hồn nhiên đau” của nàng làm mềnh…toát cả mồ hôi!
“một người điên-phức-tạp”
Hic… cái câu này quen quen (hình như mềnh cũng dzị)
nhìn quanh quất vài bạn comment trong nhà này đều chung… phòng đấy! :D
Em đọc blog chị cũng lâu rồi, mà chỉ lặng lẽ ngắm nhìn. Lần đầu tiên em cất tiếng nói trong blog chị cũng là lần đầu tiên xin phép chị vì em đã đọc những dòng chị viết ở đây:
http://www.woim.net/album/4479/radio-online-22-rieng-mot-goc-troi.html
Em đã không nói tên chị ra, em chỉ muốn gọi chị là chị, vì em nghĩ, dù không gặp nhau ngoài đời bao giờ, em vẫn quý chị qua những con chữ, như 1 người chị của mình :).
Cảm ơn em đã để lại những dòng này như một cách xin phép tác giả, để chị ko bị shock ngã ngửa như lần tự dưng thấy bài của mình trên báo và ký tên một người khác …
Nhưng… Em là Nu à?
Hôm nay em mới đọc được những dòng reply của chị. Dạ em là Nu chị ạ :). Em biết blog chị qua 1 người bạn của em, và đọc nó cũng lâu rồi. Radio của em làm không có kinh phí nên em chỉ có thể xin phép chị (và những tác giả các bài viết khác) như thế này thôi chị ơi :).
welcome em! :) Mà lần đó âm thanh ko được ổn lắm thì phải :)
Em thích entry và blog của chị. Em nghe nó trong radio show của woim (do chị Nu đọc), lần mò và tìm đến dc nơi này.
Có thể nói woim đã bắt 1 nhịp cầu từ trái tim em đến những dòng tâm sự của chị ko? :)
Cảm ơn Umi vì đã đồng cảm với PN và welcome tới nhà Phiên… PN biết đến woim cũng khá lâu rồi, duyên với nhau quá nhỉ :)
Dạ. hì :)
Umi có thể post bài của chị vào blog mình ko? Và tất nhiên là ko phải dưới tên Umi mà là tên chị.
sẽ có ngày ghé “nhà” em chơi :)
chị ơi, thì ra em đã yêu giọng văn chị trước cả khi đọc trái tim son trẻ rồi… thì ra em từng nghe người ta đọc Giữa trời còn có một nhịp cầu… trong một chương trình radio online chị ạ. lần đó em đã khóc khi nghe nó…
tự dưng hôm nay vô tình đọc được, thấy chữ Phiên Nghiên bên dưới tựa đề, em cứ thấy vui vui… có cảm giác như là duyên phận vậy… :)
Ngày lành chị nhé ^^
Thiệt vui khi đọc comment này của Jen :) Cũng cảm ơn Radio online đem chị đến gần bạn đọc nhiều hơn. Cảm ơn cả những đồng cảm Jen dành cho chữ của PN
Pingback: Anh ạ, hôm nay thất tịch mùa ngâu… « Phiên Nghiên
em vào woim nghe mà không hiều sao cứ bật đi bật lại đoạn Nu đọc
” vậy là tháng 7 chạy ngọt qua tim rồi anh…” cũng nhờ woim em biết đến chị như một niềm ủi an cho em trong những lúc mệt mỏi…cám ơn chị
…cảm ơn em!
Pingback: ANH Ạ, HÔM NAY THẤT TỊCH MÙA NGÂU… – Trái tim son trẻ
Pingback: Thất tịch mùa ngâu – Viết để tự do