Có một thời như thế
Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi
Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia .
.
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật ký xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau
Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh
Và tình yêu không ai khác ngoài anh
Người trai mới vài lần thoáng gặp
Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng
.
Tôi đã cười đã khóc những không đâu
Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt…
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa
.
Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già .
.
Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang viết
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư
Em yêu anh hơn cả thời xưa
(Cái thời tưởng chết vì tình ái)
Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em
Em biết quên những chuyện đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớ
Hoa cúc tím trong bài hát cũ
Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa
Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc.
Xuân Quỳnh
** Người phụ nữ lãng mạn có thể tỉnh táo và thông minh thế này thì tình yêu lúc nào cũng là mùa xuân bên cửa sổ, em là cô gái mặc chiếc váy màu trời và anh vô tình tặng em đúng đóa cúc tím mùa cũ, nhưng mùi hương khác nụ cười khác nồng nàn khác, tình yêu nào cũng là tình yêu, tha thiết như nhau.
Ngày mai, dòng tóc em sẽ lại dài như mưa khuya…
Mình thông minh nhưng hok đủ tỉnh táo hả PN?
người thông minh hay không đứng trước tình yêu hình như đều chung trạng thái… mù. Hehe… thành thử tỉnh táo để nhìn bằng trái tim mình cái nào giữ, cái nào thả trôi, như lời cảm ơn…
“Và, cảm ơn người đã làm ta đau
Để thấy cuộc đời thênh thang rất lạ
Ngắn những chiều mưa
Thêm dài trưa nắng
Bàn chân đi qua vẹt mòn con dốc đổ
Ta trở về, xào xạc gió mùa đau…”
(Hương Trà)
Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Đàn chim bỏ đi mỏ cắp theo mùa
Dùng dằng gió giữa hai phiến lá
Trong mắt chiều ngấn ướt một cơn mưa.
Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Lớp chia tay, bạn nghẹn nửa môi cười
Trái đất nghìn triệu năm xưa cũ
Cũng chưa hiểu hết bao nhiêu sự sinh sôi
Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Một vệt sông tối sẫm bóng dài
Con đò ấy không thể nào cập bến
Để rồi chìm trước một ban mai.
Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Cổ tích xưa xin buộc cọng rơm vàng
Kỷ niệm gửi vầng trăng cất giữ
Trôi qua đời những bong bóng thời gian.
[ unknown ]
* Hôm nay PN lục ra một số thơ dễ thương.
Xin cảm ơn những điều đã qua!
NÓI CÙNG ANH
Sẽ không làm sao sống nổi
Nếu không có bạn bè
Sẽ không làm sao viết nổi
Nếu cạn niềm đam mê
Những thước phim của quá khứ hiện về
Đủ buồn vui, đươc thua, còn mất
Cuộc đời có khác gì canh bạc
Đến cuối đời cũng có thể trắng tay
Ta chẳng còn ngày rộng tháng dài
Để nói những điều viển vông, xa vợi
Ta cũng chẳng còn đủ kiên tâm để đợi
Một lời hứa hão huyền của ai đó nói thương ta
Chỉ biết rằng ngày hôm nay là có thật đang qua
Sáng nắng, chiều mưa, bình yên, trưa , tối
Và anh yêu ơi, trái tim còn bổi hổi
Khi dưới gốc si già, ai đó đứng đợi nhau…
Lại xốn xang như thuở mối tình đầu
Lại đánh thức bao tế bào đã ngủ
Cuộc sống vẫn vạn lần đáng yêu vậy đó
Và em biết rằng thơ sẽ còn ở lại mãi cùng em.
[ unknown ]
Em sẽ viết cho anh vần thơ cuối cùng
Về loài hoa long chong cuộn lăn trong gió
Về những hạt mưa đêm ướt đầm ngọn cỏ
Miền ký ức nào thân quen…
Em sẽ kể cho anh bí ẩn của biển đêm
Như trái tim em và hành trình anh tìm kiếm
Nơi bắt đầu niềm vui và sự chết lịm
Ngọn gió nào hanh hao…
Em sẽ viết về một vì sao
Em tìm được ở một bầu trời khác
Như đêm hè bất chợt cơn gió mát
Dù… chẳng của riêng em…
Biển mãi vào bờ mỗi lúc triều lên
Em phá nát những gì trong tay với
Đau khổ đi tìm miền trời xa dịu vợi
Rồi một mình… lặng đau…
Đừng níu giữ những gì đã của chung nhau
Nỗi đau thêm dài, quạnh vắng
Khói thuốc anh cay nhưng hãy đừng đắng
Vì em…
[ Nguyễn Trần Quyên Di ]
Lả tả bay trên thành phố đông người
Tro quá khứ tình yêu em đã đốt
Cái quá khứ không đem mà ăn được
Nhưng con người lại chẳng thể nguôi quên.
Dẫu bây giờ không được nắm tay em
Mắt trong mắt như cái thời lửa cháy
Nhưng hãy lọc trong tàn tro đen ấy
Có những điều đốt mãi chẳng thành tro.
[ unknown ]
* cứ unknown là vì cái tội của thời trẻ dại bồng bột kém nghĩ, chép thơ sung sướng quá ko đề tên tác giả vào file :(
Vậy Vi góp với PN 1 bài nhé:
Đêm… cho những gì chông chênh đến
Vồ vào em sóng sánh, ngã nhào
Gượng đứng dậy rồi lại trượt chân té
Đường đời em sao lắm lối đi trơn?
Đêm… em ‘lăn lóc’ với những nghĩ suy
Cho những điều làm tim em nhức nhối
Em gói mãi, gói hoài không hết nổi
Lặng thầm len lỏi xé tim em.
Đêm… không yên bình ban cho em giấc ngủ
Để ngày lên em rạng rỡ nụ cười
Sao cứ làm em thao thức mãi?
Vết chân chim ghé lại khóe mắt em.
Đêm… lại những chơi vơi khi nhớ anh
Lại nỗi niềm cứ cồn cào dậy sóng
Thổn thức lòng với quá khứ đã qua
Dẫu ‘bờ’ anh vỗ về ru em hàng đêm.
Còn bao nhiêu đêm nữa em sẽ thức
Bao đêm hoài tiếc nuối những ngày xưa?
Em có ngồi nguyện ước cho ngày sau,
Ngày anh và em cùng xây chung tổ ấm?
Tính ra thì khi đã yêu thì “mù” nhiều hơn. :(
Ui… Cảm ơn bạn Vi nhé. Tối nay đang vùi đầu vào những bài thơ chân thành cảm ơn khao khát và kỷ niệm của nhau. Hihi… Lâu ko đọc thơ như thế này..
Vậy mà Vi nghĩ PN đọc thơ hằng ngày ấy chứ. Vi đôi khi đọc và cảm được nhưng lại ko diễn tả được cái cảm ấy thế nào cả.
Còn cảm được là đời mình còn son trẻ đó bạn ơi! Hihi… PN mà đọc thơ hàng ngày chắc trang blog này ngập thơ mất, và có lẽ PN ko làm được gì khác vì cứ vùi đầu vô thơ lại say thế này :D
Hơ hơ… Vi vẫn nghĩ mình còn “son trẻ” mờ. Vẫn chưa nao núng, chưa “lạch bạch” kiếm cho mình 1 “mảnh” chồng. ;)
* Gặp nhiều nhân vật giang hồ PN đã rút ra được một điều thú vị
son hong có tính ở mảnh chồng mảnh vợ
hay
trẻ hong có tính ở mảnh tuổi mảnh tóc
nên mạn phép được hy vọng chúng ta còn son trẻ hoài hoài khi giữ được trái tim mình ngọt ngào qua tháng năm lăn lóc, heng! :)
Ai cũng có 1 góc ngọt ngào trong tim mình hết, chẳng qua do môi trường xung quanh có tạo cho mình thấy tim mình ngọt ngào hay ko mà thôi.
Nếu theo như PN nói, Vi chắc lúc nào cũng “son trẻ” hết a’. :)
Mà, PN cũng vậy còn gì, để nguyên cái câu đó dưới tên PN kìa.
* Chúc mừng bạn rồi, vậy là biết mình còn sống hihi!
riêng Phiên, vẫn còn đang trong giai đoạn cười tưng bừng dù đời đập tơi bời, vẫn yêu ngời ngời thôi, còn son trẻ dữ lắm bạn ơi!
Mong là Phiên Nghiên trẻ mãi nhé.
Vi đi ngủ đây, chuẩn bị hành trình ngày mai về thăm gia đình nữa.
Phiên Nghiên ngủ ngoan nhé!