*điều khó hiểu
một ngày
tôi ngỡ ngàng bước ra khỏi cánh đồng yêu
rượu từ tim chảy ngược cay mắt
nồng nàn bốc hơi…
một ngày
tôi trở mình sống kiếp lá xanh
không nhìn thấy mong manh cuống lá
đường gân ngả vàng…
một ngày
tôi bước ra khỏi những giấc mơ liên hoàn ấm áp
bị đánh thức bằng một tiếng dây đàn đứt
vỡ loang từng giọt rượu
thấm gân xanh…
hết một triệu ngày như một ngày
trong giấc mơ mới nảy mầm
tôi vẫn ước mình được anh yêu
bằng giọt yêu cũ nhất
trên cánh đồng hoang mạc đầu tiên…
.
[phiennghien. của-những-ngày-trong-day-dứt]
“bằng giọt yêu cũ nhất trên cánh đồng hoang mạc đầu tiên…”
kiểu như:tình iu ban sơ ấy nhỉ;))
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Da-Quynh-Huong-Tran-Thai-Hoa/ZWZC9EA9.html
nóa đóa, ban đầu sơ khởi mọi thứ đều tốt đẹp, phải chi cặp nào cũng “tương kính như tân” nhỉ :D
haizz…nàng “mơ về nơi xa” rứa?!
dẫu sao thì mềnh vẫn phải công nhận rằng nàng thiệt là… rồ men tịt:)
ơ hay nhờ, hong rồ-men-tịt thì đời chán òm có gì để zui hở bạn? :D
Hay quá, mượn bài này post trên blog mình nhé, :-)
@Vi: Cảm ơn Vi vì đã gửi lại một lời nhắn [hix.. nhiều người chẳng nhắn gửi gì mà còn gắn nhầm tên tác giả :D]
Chữ này thêm một kẻ mang thì san sẻ được thêm nữa…
Thật ra nó cũng mang tâm trạng của mình trong đó. Mình không diễn tả được, đành mượn bài của Phiên Nghiên mà nói hộ thôi.
Tzui cũng khó hiểu sao bạng lại xử dụng cái hình í, nãy giờ tzui nhìn ra sau màn hình laptop mà không thấy được gì :| Buồn hiu… :(
vì khó hiểu nên tui xài cái hình khó hiểu nốt. Ko hiểu thường hay tự giải thích bằng sự suy diễn của mình, hà hà, thành ra với cái hình này bạn… tự tưởng tượng zui hơn! :D
Em đã sống bao ngày như thế, như thế này, em xin lỗi!
Em luôn là một kẻ nhát tay, lại hay đùa bỡn, cảm ơn người đã dạy em biết khóc, khóc không có hơi men…
ngày mai em sẽ từ tạ, khỏi cuộc đời nhau thì thôi người nhỉ. em vẫn chưa đứng trước anh mà nói thật về cuộc đời mình, gửi lại câu chuyện lỡ làng đó, em sẽ đi…
…nàng đi gót hài xanh,nàng đi cho dạ sao đành
đường quên lối cũ ân tình nghĩa xưa………..(?)
“Đời nghèo không lối thoát, em đành thôi, cúi đầu… mà đi”
cái này Đoàn Chuẩn nói, nàng ko nói, nàng giàu có nên…. ngẩng đầu mà đi :)
[ rốt cuộc cũng đi ] :D
hiểu được vì sao… nàng ngẩng đầu mà đi chết liền á:))