.dấu son xao xác
Nàng thi thoảng có đánh son lên đôi môi rũ mềm, chỉ để nhắc mình là phụ nữ. Ừ thì nghe buồn cười, nhưng nàng thích nhìn mình đánh hai đường son thành thạo trên môi, giống như từ khi nào nàng thành thạo xử lý từng nỗi buồn cuồng dại trong trái tim mình, phết lên một lớp hiện thực màu nude rồi tự khắc nó trở về nhịp đập bảy mươi ngoan ngoãn.
Nàng quen bày bừa tâm hồn mình một cách tự do, một cách thành thật, rồi sau đó dọn mình, một cách bình thản cóp nhặt mảnh vỡ tháng năm. Cuộc đời tặng nàng nhiều điều hạnh phúc quá, nàng không còn băn khoăn làm sao trả hết, chỉ sống rộn ràng. Có thể một mai nàng không giàu đâu vì sự lông bông suốt đời, nhưng nàng chắc chắn gia sản bạn bè và tình yêu của mình đồ sộ vô cùng. Dù đó là báu vật thâm cung bí sử, hay là những ô chữ phô bày… thì tất cả tình làm nên nàng.
*Ừ thì tình. Ai đó nhắc nàng về một cảm giác vắng xa từ lâu trong lòng nàng. Nàng chỉ nghiêng đầu suy nghĩ. Ngoài kia là nắng chói chang.
Có lẽ nàng tự hoang tưởng tự ủi an mình lâu quá nên tự thấy mình hạnh phúc.
.Giống như lúc đơn côi này, nếu có Người ngồi cạnh nàng, nàng chỉ im lặng và ngủ trong giấc thầm thì tiếng hát.
[ và Người sẽ hát đến khi bàn tay cũng ngủ ngoan trên những nốt trầm, và nàng mỉm cười trong giấc mơ cũ có bài ca chưa bao giờ mới ]
.Giống như lúc chạy xé màn mưa bạt gió, nếu có Người cạnh bên, nàng sẽ áp hai tay mình vào lưng Người và nhắm mắt nghe đời tị hiềm ào ạt ngoài kia…
[ và Người sẽ chạy loanh quanh mãi vẫn không tới được nhà, con đường nào cũng thành ngắn ngủi, và Nàng sẽ vờ như không biết, chỉ thỉnh thoảng úp mặt vào lưng Người cười khúc khích ]
.Giống như lúc nàng có thể choàng tay cho một cái ôm nhẹ trong điệu nhảy, nàng không biết dù nàng thích, bản nhạc repeat trăm lần vẫn thấy đủ môi hôn nơi nốt lặng cuối bài, mà cái nào cũng say sưa nồng nàn…
[ và Người nhảy điệu nghệ bỗng trở thành lúng túng, nở một nụ cười ngơ ngẩn, chỉ chờ mong nốt lặng rơi dài hơn… ]
.Giống như lúc nàng nhớ ra một câu thơ, nàng sẽ nhắn cho Người một cái tin rằng, thì ra NPV đọc được vài suy nghĩ, đại loại kiểu như “Không có tiếng pháo nào thay thế được nhịp tim / dẫu là rộn ràng hay ngừng lại trong khoảnh khắc / Một câu nói mang lại niềm vui cho người này / nhưng lại khiến một con người khác chết lặng / – Đồng ý hay không trao số mệnh cho một ngón tay?”… Người nhớ hong?
[ và tim Người sẽ nhảy nhổm một cái, Người chạy về nơi có nàng chỉ để luồn tay vào tóc nàng, giữ nàng trong vòng tay rộng và xoa nhẹ lòng nàng đầy bất trắc. Lúc đó, chắc là nàng sẽ khóc…]
.
.
Khi nàng chuẩn bị “công cuộc” đau khổ hay giày vò mình bằng sự cô đơn cố hữu của kẻ tiếc mùa xanh, nàng chỉ nhớ những dấu ngoặc phía trên kia, nàng chỉ nhớ cảm giác là nàng hạnh phúc thế nào rồi tự buông bỏ và vuông tròn với bản thân. Lâu dần nàng không nhớ “Người” là ai là ai nữa…
Lâu dần nàng thấy mình rõ ràng chỉ yêu bản thân mình, từ nỗi niềm tổn thương. Nếu nàng dọn mình tìm bột vàng hạnh phúc, ai đủ can đảm dọn dẹp những kho tàng sợ hãi trong lòng nàng?
thế nên nàng cứ sống với ngoặc vuông, với dấu son xao xác trên môi, với nụ cười rắc nắng bao con đường nàng đi qua, để gom hết bóng đêm và sự sợ hãi không lý giải về phía mình… Để thấy đau vì biết rõ tại sao từng ngày xuân chảy trôi qua đầu ngón tay nàng đang sống chói chang…
[ phiennghien. ngày sáu tháng bảy hai ngàn mười
photo by Miaschen]
I haven’t seen and read a touching entry like that … So peaceful, so happy, so romantic, … Just like it!
ây da, although you don’t use lipstick, I believe that you could see yourself inside this entry, just a moment!
because we are the same trong cái góc nào đó của cuộc đời :))
Bao mùa qua rồi nhỉ… khu vườn ấy dường như đang vươn mình trổi dậy sau mưa ^ ^
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Chi-la-giac-mo-Uyen-Linh/IW6FBZ7I.html
hay nhỉ, khu vườn còn ko biết, bạn sa mạc biết đấy :) anyway thanks cái bài hát, hợp với entry quá!
…chỉ là nghe hơi đoán gió thôi mà :)),trật lất roài!
cũng may mà còn …wớt lại được cái bài hát hehe.
lâu quá ko thấy anh ghé chơi, a phẻ chứ hả ^^
chào Pine! mềnh vẫn phẻ re hà…và vẫn thường ghé bạn chơi và đang thích thú theo dõi hành trình của bạn,vui nhé!
chị, đôi khi em xem những gì chị viết rồi em thấy ghen tỵ kinh khủng, vì lòng em những ngày này đầy bộn bề, mà em chỉ có thể im lặng, hay viết gì đó cũng lộc cộc những cái vớ vẩn. chữ bỏ em mà đi mất rồi.
@Em Pine: Có lẽ tại chị ko còn viết chuyên nghiệp nữa, nên chữ nó bay tứa xựa. Còn em dù viết nhật ký vẫn chỉn chu :)
Nàng quen bày bừa tâm hồn mình một cách tự do, một cách thành thật, rồi sau đó dọn mình, một cách bình thản cóp nhặt mảnh vỡ tháng năm…..
Ban đầu là em ấn tượng tên sách và bìa sách ” Trái tim son tre” của chị. Bây giờ em lại nghiền cái tên Phiên Nghiên mất rồi :)