vầng trăng treo ở bên trời…
Trăng rằm tháng tư sáng như nụ cười em một chiều tháng sáu cũ. Chưa hết tháng năm mà em đã nghĩ đến tháng sáu rồi, có lẽ để tự trấn an mình rằng mình nghĩ còn nhanh hơn thời gian, mình có thể kiểm soát được những gì xảy đến…
.Sự hụt hẫng khuyết tròn như trăng mỗi tháng. Dù có vài trường đoạn trong cuộc đời mình em sợ nhìn trăng muốn khóc nhưng luôn thấy mình là trăng. Mặt trời rực rỡ mỗi ngày nhìn vài giây thì chói mắt người. Trăng em dịu dàng mà mãnh liệt, mê hoặc mà thờ ơ, sáng mà sáng cả mảng tối, tròn chỉ đôi ba ngày để người ta chờ đợi… Vầng dương đôi khi không biết cách rút lại sự nồng nhiệt của bản thân, còn đêm luôn hài lòng với sự ngọt ngào trăng mỗi tháng.
.Em dạo này hay tìm vài lý do để đẩy mọi thứ về vị trí vốn dĩ nó có. Em tự hào đã trả lại vài điều cho vài người, trả lại nhiều người cho nhiều người, trả lại tình yêu cho tình yêu, trả lại nỗi buồn không ủi an băn khoăn nữa… Em cũng bắt đầu đi tìm lý do cho mình, sau một thời gian giải quyết ngàn ngàn dư âm vang vọng trong tim, em cần phải biết vì sao đêm dài hóa ngắn. Những cánh hoa vẫn rụng lặng thầm trên bàn, trăng tròn qua đỉnh chung cư mỗi mười lăm, và chiếc chuông gió ban công vẫn báo từng điệu mỗi đêm, vậy thì bởi vì sao?
.Thỉnh thoảng em có đặt mình vào vài khoảng thời gian khác nhau, so sánh mình và tự bào chữa. Giống như trăng, rằm nào cũng tròn nhưng chỉ nó mới biết thật sự có giống nhau không?! Em hôm nay đặt mình vào một ngày rất chóng trong những đầu ngón tay tới, thấy mình viện ra được một lý do. Trời ơi cái lý do nó an ủi nó thương yêu quá, đúng, còn gì khác hơn, phải làm phải làm thôi. Em chạy và chạy, không dám ngắm nhìn mình nữa, vì chỉ có một điều duy nhất này mới có thể giải thích tất cả.
… mà không làm cho em đau lòng.
Để trả lời câu hỏi “dò sông dò biến”, để trả lời chuyện “mực nước vơi hay đầy”, để trả lời chuyện “tại sao người ta sống…”
chỉ có thể như vậy mà thôi!
Nếu ngày đó tới, em sẽ đặt dưới entry này một comment ngắn. Đó chính là câu trả lời, đó chính là lý do!
[phiennghien. tháng năm hai ngàn mười một rồi, em.biết.không.em]
Bác Tử hôm nay có dối thủ… “cạnh chanh” rùi nha haha
Không dám cạnh tranh với bác ấy đâu, nếu có nàng chỉ muốn làm một nàng Trà ít người nhắc tới, nhưng thẳm sâu trong tim Tử.
Hà hà…
Ê ê…tui thấy ổng cừ tít mắt ở bển kia kìa.Thiệt,đã bao mùa trăng qua rồi mà vẫn còn có người…mê mụi ổng,chịu nổi hong?!
ban thay duoc moi ghe ah chu. Ec ec… Ban dung lam tui so. Me muoi gi ban Tu dau, nhung me cai view noi ban Tu duong benh, bien xanh cat trang trang vang, o do ko lam tho chu lam gi bay gio hehe
Thật là tình cờ chị đang có cảm xúc về TRĂNG thì qua đây bắt gặp cô bé cũng đang xúc cảm với TRĂNG!
ừ nhỉ, cái hành tinh vời vợi ấy luôn mang đến cho con người những ý tưởng …
“đến một lúc không còn điều gì làm em khóc được
không còn gì thắp sáng nụ cười
cả cỏ cây và không gian và con người
chỉ là điều vô nghĩa
em sẽ ra đi…”
… cuối cùng em cũng ra đi, nhưng ko phải vì điều gì trên đó cả, nhỉ, chỉ vì khoảng cách mà người ta lìa xa và bội bạc nhau. Cái nhạt phai do nghìn trùng cây số luôn dễ chịu hơn nhạt phai khi trước mặt nhau mà không thấy nhau. E đã hứa để lại 1 comment thì nó đây, em lại đổ thừa hoàn cảnh để giúp tim mình lành lặn. Đó là em ngột ngạt yêu trong hơi thở của người, chỉ khoảng cách xa xôi làm mình quên lãng, chứ lòng mình thì có gì đổi thay, phải không người?
Tại sao chúng ta đều ra đi để giải quyết mọi chuyện thế má?
:)
Tại sao chúng ta đều chọn ra đi để giải quyết vấn đề vậy má?
Cái đó, gọi là sự hèn nhát…