tựa vào vai anh.mà khóc
Khi những cánh chim bay vội vã về phía cánh rừng, mặt trời như đang lặn xuống tim em từ bên trong. Từng giọt sáp buồn chảy lăn trong lồng ngực. Em áp mặt vào gương tìm chút sinh khí còn lại. Lòng rối bời đến một độ không thể rối hơn nữa, và em thấy mình rỗng không. Lúc đó, em ước gì mình có thể khóc.
.
Khi em úp mặt mình vào tay, tim run lên từng hồi bật tiếng, em ước gì mình có thể khóc. Em muốn tự xóa mình, tự xóa dấu vết những mạnh mẽ đầy yếu đuối. Em thảng thốt vì giấu mình thật giỏi, đến một khi em ko có thể khóc được nữa. Ước gì ước gì em có thể lấy nước mắt rửa vết thương làm người của mình.
.
Em mắc nợ quá nhiều người, và em muốn mình trả đủ. Ngày lại ngày đi qua trên dòng tóc em, mơ hồ mà rõ ràng, thản nhiên mà nuối tiếc. Khi nghĩ đến những ích kỷ đời thường, chợt xót xa cho những kẻ không thể nào ngộ cho mình một con đường đi trên nhân gian vốn quá nhiều những thị phi, quá nhiều cung đường dễ dàng lầm lạc. Em chỉ có thể nhìn thấy và lời nói của em như gió thoảng, có ai lắng nghe đâu?
.
Lúc đó, em ước gì mình khóc…
.
Vậy mà sau hết, em chỉ có thể bật khóc trên vai anh. Nức nở. Không đắn đo. Như trẻ con bị giật mất đồ chơi. Như kẻ oan tình lâu năm không ai biết. Em đâu phải là đợi anh dỗ dành, chỉ vì… như thế. Tự trong tim em biết nơi nào là bình yên để gởi trao hốt hoảng, để có thể trút hết đắng cay thường nhật mà sống. Em có thể cười với rất nhiều người, nhưng chỉ thấy lòng an nhiên khi được khóc trong lòng mẹ lúc ra đời, và sau này là trên vai anh.
Người ta có thể thương yêu rất nhiều người, khóc trên vai nhiều người khác, nhưng chỉ có thể có được cảm giác này với rất ít người, hoặc chỉ một. Đó không phải là cảm giác đơn thuần, sự sẻ chia đơn thuần, em biết đó là sự trao gửi, sự tin yêu, và ủi an mạnh mẽ không cần một lời nói nào… Người ta vẫn thường chấp nhận đánh đổi rất nhiều thứ chỉ để tìm ra được ai đó như thế đi với mình hết cuộc đời bi kịch này.
.
Cũng may em còn có một bờ vai thật sự. Từ sau tất cả, em biết mình phải làm gì. Rồi đây sẽ rất khó khăn, có thể là chia ly, là chịu đựng, là đớn đau, là thương nhớ, là hạnh phúc cười vui hay nứt vỡ, em biết cuộc đời đã đặt tay em vào tay anh, đặt những món nợ của nhau vào đúng chỗ.
Em tin tưởng vào chữ “duyên” như một buộc ràng không nỗ lực. Nhưng em cũng tin rằng những nỗ lực làm tròn vẹn chữ “duyên”.
Buông tay thì dễ, chứ đan tay nhau thì khó, khó lắm!
.
trời loáng xanh chớp sét, mà mưa thì cứ tuôn nức nở.trên vai anh…
.phiennghien.
hồi nhỏ K nghĩa là sống là phải sòng phẳng, nợ bao nhiu thì trả bấy nhiu
bước thôi hồi quay đầu nhìn lại, mỉm cười “sống phải công nợ chất chồng thì mới gọi là sống”, rồi tiếp tục bước le te.
Vẫn biết là hok có chiện zì là dễ,
Nhưng đôi khi sức mình… hok như mình tưởng tượng.
công nợ chất chồng cũng có nhiều phía K ơi, mà đúng chớ đôi khi sức mình hok như mình tưởng tượng, nên những lúc thấy kiệt sức và bất lực thì chán nản cùng cực, và tự buông mà thôi!
uh, nhiều khía lắm, né hok nổi luôn TT__TT
cái cảm zác kiệt sức dù zì vẫn dễ chịu hơn cái cảm zác bất lực…kinh zị zì đâu >…<
Một chiều mưa buồn, lang thang tìm vào blog của chị…e chợt bật khóc khi đọc bài này chị ạ….chị ko quen biết mà sao gần gũi đến vậy…e ko đủ vốn từ để diễn tả mọi thứ đến thấu cùng mọi ngóc ngách như cái cak chị găm từng từ từng ngữ vào tim e….e chỉ biết, là e cảm nhận thấy trái tim e đau.
Một bờ vai, đã từng rất vững chãi vs e, giờ dường như đang ngoảnh mặt lại với e. MỌi thứ thay đổi đến chóng mặt, đau đến từng ngóc ngách của trái tim.
E vẫn sống, với những “mạnh mẽ đầy yếu đuối” :)
Cho phép e copy một số câu của chị và có trích dẫn chị nhé.
Cảm ơn chị, một tâm hồn!
cảm ơn em, một tâm hồn đồng cảm! Chị viết để sẻ chia, nên có ai đó đồng cảm và sớt chia gánh nặng trong tim cảm thấy rất hạnh phúc… Chúc em vui…
…Như hoa đem tin ngày buồn,như chim đau quên mùa xuân…
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=M6hm5bJwQO
Tôi, có lẽ, đã quên mùa xuân!