Như lá úa trôi sông
… Như lá úa trôi sông
Ngày sắp cạn hết rồi phải ko anh?
nắng đã ngủ sau bờ vai phố nhỏ
những nỗi buồn vương lòng lá cỏ
và những bóng hình đã đánh mất trong tay
.
anh ạ!
rồi, em sẽ quên hết những gì không phải của riêng em
vì tất cả chỉ để là tiếc nuối
dẫu biết vẫn còn có những giấc mơ giữa đêm làm em bật khóc
thương mùa vàng như lá úa trôi sông…
.
khúc jazz
một mình,
suy tư đêm trầm mặc
đêm diụ dàng
trên tóc phố ngang qua
không còn cô bé vô tư hay hờn dỗi
không còn gã khờ đứng đợi giả làm ngơ
xin lỗi bài thơ ngày nào còn dang dở
xin lỗi yên bình như lá úa trôi sông
xin lỗi một người không ngoảnh đầu gặp lại
chỉ biết trách vội vàng…
[Võ thị Ngọc Duyên]
.
* Không viết được gì, đành tẩn mẩn chép lại thơ của bạn như bao lần. Biết sao được nàng ơi những phút này. Nàng nhìn nàng trong gương và rất chán. Tái tê hiện trong mắt nâu. Mùi hương sea island cotton, ừ thì tối nay nàng đã nhớ ra câu chuyện dịu dàng nàng, rằng thì là cuộc hạnh ngộ bé bỏng. Màu xanh vắt vẻo trên kệ sách, bàn tay miết những vết tan mau, da nàng lại thơm mùi hoa biển. Nàng nhớ quá. Yên bình nào như lá úa trôi sông. Vài bài thơ dở dang trong tập kẻ ngang ko thể nào hoàn tất. Vì “nước chảy đi rồi nên khác cả dòng sông”… Ừ thì quên.
PN