.viên mãn.ngụy tạo
Khi gặp K. và nói về chuyện viết, K. bảo thiệt bất lực khi đau mà ko viết được, ko thể làm gì với ngôn từ của mình. Phiên Nghiên ừ ừm, hiểu chứ. K. nhìn ra ngoài cúc vàng, rồi ngỏn nghẻn, thấy nàng viên mãn quá mà, việc ko xài chữ cũng có thể giải thích được…
Lúc đó, lòng mình còn vàng vọt hơn nắng ngoài kia. 2 chữ “viên mãn” K. dành cho nàng đau và sưng tấy như vết ong chích vậy!
. chỉ có nàng mới hiểu, sự viên mãn của mình bấy lâu là vết tích của thói quen. nàng từ khi nào tập chấp nhận mỗi ngày, mỗi hành động, mỗi lời nói, thói quen nhắn tin đêm khuya, thói quen mỉm cười và chịu đựng sự nặng nề chưa từng đối mặt. Có một thứ mà nàng hoài không từ bỏ được, đó là khoảnh khắc nước mắt bùng vỡ… hay sự nhạy cảm xa xỉ trong đời.
.
Sự viên mãn của nàng cũng giống như trăng. Che giấu khuất sâu rồi bừng bừng viên mãn chỉ đôi ngày, hoặc đôi khắc. Rồi lại le lói lòng mình. Bi kịch là ở chỗ, nàng lại tự ngụy tao khoảnh khắc cho mọi người. Ai cũng chỉ có thể nhìn thấy nàng rạng rỡ đêm rằm mà thôi.
.Nàng đã giấu ngàn đêm khuyết vào tóc mình…
. Nắng cong cánh cúc. Nàng cong mình tự vượt qua giông bão nghĩ suy bản thân. Khi héo rũ, nàng đã có được sự tự do khi rời gốc chậu. Nàng tự tra vấn mình, những câu hỏi tại sao oằn trên vai. Khi bắt gặp lại đôi mắt đó, trống rỗng nàng biết mình phải thế.
. có rất nhiều điều cần phải đi qua thời gian để viên mãn. Và có rất nhiều điều viên mãn đi qua thời gian rồi úa tàn…
nàng đang ở đâu trong thời gian hở nàng?
Đã nói là thời gian này tạm ngừng ko đọc blog PN, ko dõi theo, hok gì hết mà quen tay cứ click hoài, dạo này Windie ngu mụi lắm, đọc chứ hok vô nên hok hỉu, hok thắm, … mà chỉ thấy hơi nhói ở trong lòng khi nàng nào đó trong blog PN càng lúc càng trốn dần trong bóng đêm, càng lạnh lùng và càng đau khổ, …
Hãy sống vui để rồi viết “viên mãn” Chị nhen. Đã qua rồi những điều xưa cũ.
những ai hay chơi với câu chữ thì sẽ biết câu chữ ko đùa với khách viên mãn, hí hí …
bài này trích trong truyện nào vậy?
khi viết bài này, nàng hãy còn khuyết lắm!