Nhớ xanh xao 1 người…
Là ngày mà nhìn tiếng cười chỉ biết nói thương nhau
là ngày những cái ôm từ phía sau cũng đủ vừa ấm áp
là ngày bàn tay này mở ra để đan xen một bàn tay kia lạ lẫm
là ngày ở lại vì một mùi hương!
.
ngày nào sẽ là ngày chúng ta chỉ muốn sống với năm tháng bình thường
đưa đón nhau về lòng vui như câu hát
chăm chút từng yêu thương
để không yêu thương nào là phai nhạt
và chỉ sợ nhất là khi cuộc đời bắt gặp
những vết dấu tổn thương…
Chúng ta có khi tìm thấy ước mơ trong cái nhìn giản đơn
một bữa cơm đong đầy những lần liếc mắt
bao lần đi qua là bao lần trái tim được thấu suốt
để những niềm vui phủ kín lên mặt ngườimà không hề báo trước
đến bao giờ mới cạn niềm tin?
.
Sẽ có xót xa đến vào những lúc yên bình
sẽ có những tội tình vì một đôi lần câm nín
sẽ có thêm những cơn đau trong một ngày ngã bệnh
sẽ có hoang mang chen vào cơn ác mộng
sẽ có những ngày chán ghét nhiêu khê!
nhưng cuộc đời nào rồi cũng như cơn mưa
thấy lạnh run trước khi lòng tạnh ráo
sống cả cuộc đời đâu thể chỉ đứng hoài trong tâm bão
đứng im lìm và nằm khô héo
và chết thản nhiên
.
Có chông chênh để biết chúng ta còn cần
như nắm tay nhau đi trong lòng phố xá
như che lên chiếc dù cho ngày mưa bớt xa lạ
như ngồi lặng yên mỉm cười với vội vã như đầy bao dung…
Là ngày mà tóc ướt sẽ hỏi có chải đầu dùm không
rồi chờ đợi thấy mình được nhỏ bé
co từng ngón chân vào yêu thương riêng lẻ
mà xâu chuỗi những quãng đường…
Chúng ta sẽ sống như ngày nào cũng là ngày vừa bỏ mặc cô đơn!
[Nguyễn Phong Việt]
* Trời đất, đọc bài thơ này nước mắt lã chã. Thấy gì đâu… mà giản dị khó làm. Biết sao được? Những điều bình thường khó chạm. Nhỏ nhoi khó thực hiện.
ước gì mình nhạy cảm vừa đủ., thương yêu vừa đủ…
Mà biết thế nào là đủ?
định nghĩa “đủ”: đủ là khi ta cảm thấy hạnh phúc nhất với những điều đơn giản nhất. vậy đơn giản là gì?
bạn đọc bài thơ này mà nước mắt ai lã chã vậy?? Tình cờ thấy blog này.. Phiên Nghiên là gì hả bạn??
just… a name!
Chị thích chỗ này
“đứng im lìm và nằm khô héo
và chết thản nhiên”
nghe nó bình thản đến lạnh lùng đến yếu đuối.
chị ơi, lúc đó em nghe sẽ rất đau…
Nói chị nghe một sự thật thế lày: tạm thời giờ e khóa fb, e cúp YM!, có khi e còn tắt Đt mà sau cùng thì e vẫn phải mò vô blog chị =))
Trời ơi, cứ vầy hoài, viết miết, post thơ miết. Riết để e đọc trong lẫn lộn cảm xúc… Nhưng mà, thax chị vì đã viết, đã post…:X :X
Chị, để “đủ” rất khó…lúc nào cũng khó…
Nhưng bài này chị post, với em vậy là…đủ :D :))
…Mong chị Yêu Thương đủ, đủ Yêu Thương. Hé hé
@ Vinh: Em làm chị xúc động suýt khóc… chị cứ viết hoài thế này, thấy lòng vơi đi bớt… thấy mình nhẹ đi bớt. thấy bớt xôn xao trước những điều đã trải.
biết sao được…