ngày chan nước mắt
2 ngày nay, đầu lúc nào cũng căng như dây đàn. tới hôm nay thì đứt.
.ngày chủ nhật hiếm hoi ở lại SG thì hàng xóm sửa nhà. thì đi. chiều qua đã đi hết 50k tiền xăng, khốn nạn quên được 1 buổi tối. Khuya nằm chụp tai nghe lên đầu, cứ miên man ko ngủ được. Tới khi mệt quá trôi tuột vào đêm. Sáng thức dậy thì nghe hàng xóm cãi vã nhau. cũng vì anh ồn quá tôi ko chịu được. Và lại…sửa nhà.
Phải làm việc. Chỉnh sửa bản kết quả. Lại đọc comment của mấy bạn. Đời ko phải toàn người hiền., biết trước vậy vẫn thấy hụt hẫng. Lại tiếp tục thất vọng về vài nhân vật 9x.
. 2 bữa cơm. trưa và tối chan đầy nước mắt. mình nhất định ko khóc. vậy mà ào ạt, tủi thân rầm rì trong tim bữa giờ vỡ òa vỡ òa… mình ko biết là đã ăn cái gì vào bụng nữa, chỉ thấy mặn chát quấn thắt tim. mình khinh mình quá, mình nợ cái giống gì đời khốn nạn này, mình nhất định không đoái hoài tới, sao cứ rượt đuổi mình hoài vậy?
ko thể sống cùng với người ko thể trò chuyện. mình đang bị 1 sự trả báo nào đó. chuyện gì mình tránh né sớm muộn cũng phải đối diện. ko tự an ủi mình làm chi nữa. khốn nạn khốn nạn! nhiều lúc muốn đâm đầu bay xuống đường, mà nghĩ chỉ thương ba má. cái gì cố gắng lắm đó giờ cũng vì 2 người này…
khó chịu và bức bối. chạm đến là nhòa nhạt. quyết tâm bỏ chó ăn. nhất định là phải kềm chế, đừng để mình bung. nếu ko ngày mai sẽ có người chết!
. người ta ko chết thì mình chết. đơn giản vậy!
ôi
mong manh dễ vỡ
đó là cuộc sống mà em
khổ thân con bé, nếu thấy nặng quá thì buông đi em
đồng ý thì chúng ta cùng đếm 1, 2, 3 nha.
Mình hứa sẽ hok xĩa xói bất kỳ ai nữa.
Sau ngày mai hy vọng sẽ tìm được CN mới, :D
Chài ai, đã biểu là đừng nặng lòng, mà sao cứ dzậy hoài, bị lời nguyền là hok có bữa ăn ngon hả? Haiz… thoai shuong shuong, còn 8x cuối đây!
ko phải chuyện gì em nghĩ đâu…
Chắc vậy ???
Chị nặng trĩu với đời,dường như chị đang mắc nợ với nó.Buông đi cho lòng nhẹ tễnh,cho hồn thanh thản.
Chị_nhỏ bé với hình hài bên ngoài nhưng dường như cái óc ko đủ lớn để chứa hết tất cả những tâm tư,suy nghĩ,trằn trọc của chị với đời.
Đã bao lần em ước được tinh tế sâu sắc như chị,mà có được đâu.
Entry này kết nối với entry ” Đi chùa khép mắt “,chị làm em nhớ ” 18 pho tượng La Hán ” , phải chăng…
chị,chị xem chị ảnh hưởng đến em chưa kìa.Hôm qua đọc entry của chị,hôm nay em đã mua 2 cuốn Kinh Phật và 1 tấm thẻ Bồ Tát
hy vọng em mua về sẽ có thời gian cảm thụ hết…
Nhìn phía trước và bước tiếp…
:)
Cuối cùng khi điều này đến thì…chả ai chết cả, chỉ có lòng mình ngăn ngắt lạnh như băng! Tự dưng nhớ ngày cuối tuần trong bài này, nhớ rõ mồn một, thì ra đã gần hai năm trôi rồi nhanh quá, 2009… 2011, thì ra mình cũng chẳng khác gì. Lạ nhỉ? Người gì mà lúc nào cũng đau cũng buồn, ai đánh cắp mất hết niềm vui của tui vậy? Thì ra ko phải tại vắng xa mà phiền lòng hay hụt hẫng, sự hụt hẫng đến từ phía bên trong từ lâu. Nếu không viết, làm sao tui kiểm chứng được đời mình kiểu vầy?
Nhưng nếu không viết, liệu tui có quên đi vì ko có gì để đọc, rồi đời thanh thản hơn không?
Lại nghĩ vu vơ…
19092011