chuyến cuối
.Những chiếc xe ních người bon bon chạy trên quốc lộ, thi thoảng bác tài thắng gấp để bắt khách, làm trẻ em người già thanh niên thiếu nữ gì cũng chúi nhũi ra đàng trước. Sau lưng tui lầm bầm vài ba tiếng chửi thề đù má ko phải chuyến cuối tao đách đi, có ông khách người bê bết vôi vữa đang trả giá với bà chủ xe lấy tiền mắc hơn tới 2 ngàn rồi cự cãi, ai đó mang lên xe gà vịt lổn nhổn cạc cạc quang quác, thêm tiếng trẻ con khóc, mùi thuốc mù mịt, mùi người cuối ngày nồng nồng… Tự dưng tui cười, chắc trên xe có mình tui cười lúc này, thấy lòng đắng nghét.
.
Đi mấy chuyến xe cuối, thấy chuyến nào cũng xô bồ xô bộn giống y như nhau. Nhưng sau những tiếng trả giá, soát vé, bắt khách, chửi rủa… người ta im bặt. Kẻ ngồi dòm mông lung ra dòng người phía ngoài xe, kẻ ngủ gục gặc vì mệt quá một ngày… không ai nói chuyện gì cùng nhau hết. Nếu lỡ ai đó bắt chuyện trước thì cũng bị nghi ngờ, trả lời nhát gừng rồi giả ngó lơ. Từ hồi báo chí đưa tin lừa đảo trên xe đò, tin đồn về những người bùa phép bên Miên lột hết vàng vòng dù chỉ trả lời có 1 câu hỏi “Cô ơi mấy giờ…?”, hay chuyện những kẻ có khả năng vặt sạch đồ đạc khi ngủ quên… làm người ta lo sợ. Những chuyến xe vì thế mà kéo dài, kéo dài, dù người ta hiểu tiếng nói của nhau, trên chuyến xe về cùng quê nhà, mà niềm tin trong tim thì trống rỗng.
.
Tui có vài lần gặp bạn bè từ cũ đến rất cũ trên chuyến xe đò cũng cũ kỹ tróc sơn, khởi hành từ Bến xe miền tây chụp giựt…Để mừng mừng tủi tủi dòm nhau Trời đất quỷ thần ơi lâu quá hỏng gặp, ngồi đây ngồi đây. Tui có vài lần quen thêm bạn mới ta có tây có trên những chuyến xe. Để chỉ chỏ chỗ này đẹp chỗ kia lạ, nhà tui ngay sân vận động gần nhà bạn hong? hay là như lần gặp Jen tui đã nghe mấy lời thiệt lòng hiếm hoi của khách Tây tới xứ mình sau câu trả lời bất hủ : “Vietnam is so friendly, beautiful… bla bla bla”.
Và tui có nhiều lần từ chối đi tuyến xe 12 chỗ lạnh ngắt an toàn tới nơi tới chốn đắt hơn chút xíu mà buồn, mà hiu quạnh, mà giả, mà ko nhìn rõ đời di chuyển trên những chuyến xe…
trong đây hông có nút “like” hen,
cho “like” cái coi :D
ờ há, tui thấy ngừ ta tạo được cái poll mà tui hỏng có bít làm. :D dốt xám hồn :D
heheh lam duoc cai rating roi`! :D
đời thực.
1 lần t cũng đi Mỹ THo trên chiếc xe như vậy ấy. Mà t đi trễ lắm mày ạ! Cũng cái chụp giựt của cái xe đò. T cũng khiếp lắm! Tại, t quen đi xa nên xe máy lạnh. Bữa hổm đi, là kỷ niệm tuyệt vời của tao. hehe. Nên, nếu cho t đi trên mấy cái xe thổ tả đó, t vẫn thấy thích, Haha
đó là vì lâu lâu m mới đi, có cảm giác mới lạ! chứ đi hoài thấy đời chát ngúm mày ơi.
Pingback: chuyến cuối (via Phiên Nghiên) « Another Coffee Stain On The White Shirt
http://www.viet-studies.info/NNTu/NNTu_XeMienTay.htm
đọc bài này của Tư cái nhớ bài của bà, vô comment cái hêhê :* :*
:*:*