081208
ôi cái mùi đốt lá nhãn, hột nhãn lách tách nổ, khói um cả vườn mà nhớ quá một tuổi thơ. về cầm lại cây chổi quét vườn thấy ko còn nặng tay, chắc tại mình cũng lớn!
.
Nhà mình hôm nay như 1 khu rừng nhỏ. ko ai chăm sóc. cây tự ra trái rồi tự vun trồng. thời gian là thứ quỷ gì, mà hiếm hoi, mà hạn chế quá vậy?!
nếu cần gió, hãy ra đây hỉ!
1 trái đu đủ mới hái
chỉ cần nhiêu nước, và tình nghĩa để cặm cụi tới mịt tối! thiệt là hâm mộ người miệt mình…
. mầm xanh từ đá!